Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2009

hip

 







Tôi thích sự chờ đợi, bền bỉ mà tạo nên những điều kỳ diệu. Tôi yêu những tình yêu biết giữ lấy niềm hy vọng và không từ bỏ.


Tôi tuyệt đối không thích kiểu tình yêu mà cả hai đều ngạo mạn trong thế giới của riêng mình, tự tôn và lấp đầy trái tim chỉ bằng lòng kiêu hãnh. Để dẫn tới cả việc chấp nhận từ bỏ với câu nói nhàm chán: "Cái gì là của mình thì sẽ mãi là của mình, còn cái gì không phải, thì hãy buông tay". Cái gì là của mình, nếu không giữ chặt, không cố gắng vì nó, vì chính mình thì đừng bao giờ nói rằng "đó chỉ là của mình". Chỉ là một kiểu sở hữu độc ác và ngu xuẩn.


Tôi ghét cái kiểu yêu lờ đờ, hời hợt.


Được thì tốt mà không được cũng chả sao.


Tôi muốn rằng khi yêu, là được chạm đến nhau sâu sắc và chân thành. Là bẻ một phần mình ra để lắp vào vừa khít với phần còn lại của người kia, để cùng xếp bức tranh ghép nhiều mảnh hoàn hảo không phải chỉ của riêng mình. Yêu, chỉ đơn giản là từng ngày trở nên mạnh mẽ và khôn lớn với tình yêu ấy cùng với người mà ta thương yêu bằng cả trái tim mình".


Tôi yêu thích việc kiên nhẫn và dũng cảm theo đuổi điều mình muốn, dù cho bao nhiêu người bảo rằng, điều đó là vô vọng. Đừng bao giờ ai nói với tôi "cái gì của mình thì mãi mãi là của mình, còn không phải thì cố gắng mấy cũng không được". Nói thật, trên đời này, không đơn giản như thế đâu, chẳng có cái gì đương nhiên là của mình cả. Mọi thứ đều cần sự cố gắng hết. Chính xác thì, nếu cố gắng, điều ấy có thể trở thành của mình. Còn không cố gắng thì vĩnh viễn chẳng bao giờ là của mình hết. Chẳng có cái gì trên trời rơi xuống cả. Never.


Tôi luôn nhớ mãi câu nói: "Chưa đi đến cùng, làm sao em biết được điều đó là vô vọng?" Chưa dám bắt đầu thì làm sao biết được kết thúc.


Tôi nghĩ, cuộc sống này bí ẩn vô hạn. Chẳng có điều gì chắc chắn là mình sẽ nhận lấy một kết cục tệ hại, hay là một kết quả hạnh phúc. Chưa đi thì sẽ không bao giờ biết điều gì đợi mình phía trước. Không có gì là tuyệt đối cơ mà, dù cho cùng là một sự việc, giống nhau 99% thì xảy ra với 99 người y như nhau, với mình, có thể là khác hoàn toàn.


Đó chính là cuộc sống. Nếu hỏi, tôi yêu thích điều gì nhất ở bản thân thì đó là khả năng tự hồi phục nhanh chóng đến không ngờ. Tôi thích nhìn cuộc sống bằng những gam màu tươi sáng và lạc quan. Có những chuyện tưởng chừng quật ngã tôi nhưng rốt cuộc, tôi vẫn đứng dậy và mỉm cười nhìn cuộc sống của bản thân mình.


Tôi yêu thích cuộc sống này và trong tôi chứa đựng hy vọng về tương lai lúc nào cũng đẹp đẽ. Tôi biết, thế giới này chẳng phải lúc nào cũng tốt đẹp, còn hàng tá, hàng tá những thứ khiến mình đau đớn, buồn bực nhưng thay vì cứ nhìn mãi vào những điều tệ hại, sao không tự động viên mình rằng, ngày mai hẳn sẽ khác.


Bởi vì chắc chắn sẽ luôn có những điều tốt đẹp chờ ta ở phía trước, chắc chắn như thế, chỉ là ta có tin vào điều đó không hay thôi.

Thứ Bảy, 21 tháng 2, 2009

TaO lÀ cỦa taO

Tao muốn khóc ............tao cũng chẳng hiểu vì ao lại thế...........NhưNg cẢm thẤy tỦi thÂn kInh khỦng .....................
tAo luÔn tỰ aN ủI rẰng
mỌi thỨ sẼ luÔn mỈm
cưỜi vỚi tAO.......VÀ
ngAy cẢ tAo cŨng cƯòi trÊn sỰ đAU khỔ
đẤy .......Nhưng ngƯòi tA thÌ cÓ thỂ quÊN đI niỀM
đAU , nỖi buỒn đẤy.....cÒn tAO tHì KO >.< ...Vì đƠn giẢN , Họ quÊN dI vÌ kO phẢI viỆc cỦA hỌ, cÒn tAO dAy dứT...........Vì nÓ lÀ cỦA tAO !!! Tao lÀm sAO chỊu đỰng đưỢc đÂy .... ĐôI vAi tAO thÌ quÁ bÉ nhỎ .......... CòN nhỮng nỖi buỒn thÌ thẬt lỚn...........PhẢi lÀM thẾ nÀO đÂy đỂ đỠ đựƠc hẾt nhỮng nỖi đAu đÈ nẶng trÊn mÌnh !!!!!!!! Tao buỒn............BuỒn lẮm .................NhƯ sÓng quẬn trÀO Ập vÀO bỜ rỒi lại xÔ rA biÊN khƠi xA tÍt ................. NỗI buỒn...........nÓ cÀng cỐ quÊn tAo đI...........Thì sAO tAo lẠI cỨ luÔn nhỚ nÓ ??????? ThẬt sỰ ...........Tao buỒn............Tao đAu..............Tao khÓc !!!

Đôi Mắt

Hẹn Gặp Trong Mơ